CHƯƠNG 3
"CHIỀU BUÔNG NHẸ XUỐNG ĐỜI
NGƯỜI TÌNH TÌM ĐẾN NGƯỜI..."
Cô run rẩy tựa vào vai anh bước đi. Sắc mặt nhợt nhạt.
Anh cuống quít sờ trán, đầy lo lắng. Cô lấp liếm: “Chắc hạ đường huyết, không sao đâu anh. Mình về mau, em hơi mệt”.
Cô ngồi vào băng ghế sau. Mệt mỏi tựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền. Anh im lặng cho xe lăn bánh trên đường phố đang ngã màu đêm.
“Chiều buông nhẹ xuống đời - người tình tìm đến người – thấy run run trong chiều phai...”*** – tiếng nhạc rỉ rả thoát ra từ hai bên thành xe, giọng opera cao cao như mắc những nốt nhạc vào khung trời đen.
Cô mở mắt, chống cằm nhìn qua cửa sổ. Xe lao qua lại vun vút, kéo theo nhiều vệt đèn vàng chồng chéo lên nhau. Cô chợt nghĩ, nếu lúc này có trong tay máy ảnh với độ phơi sáng thích hợp, chắc cô sẽ khắc hoạ lên được bức tranh về một thành phố lấp lánh ánh kim, được dệt nên bởi ánh sáng muôn màu của thành thị.
Đèn sương mù uể oải rải ánh sáng nhờ nhờ vào đoạn đường chính, chuẩn bị rẽ vào nhà cô.
Xe dần giảm tốc. Bất giác cô thở dài. Tiếng thở dài nghe hoang hoải. Đèn phố thị đêm nay đẹp quá, đẹp một cách kỳ lạ. Ánh sáng từ đôi mắt cô chạy trốn bao tháng ngày, nay mới chịu gõ cửa trở về. Có lại được thị lực, nhưng bỗng thấy xã hội loài người – cơ bản là, bon chen quá thể.
Cô mở cửa. Ánh nến dìu dịu tỏ khắp gian nhà. Trên chiếc tủ giày, một bình bách hợp trắng toả hương ngây ngây.
Anh đến từ phía sau, ôm cô vào lòng:
- Mừng vợ anh đã khoẻ mạnh. Ngôi nhà này, nhớ em thật nhiều!
Cô mỉm cười, ngã người tựa vào lòng anh, rồi khẽ hôn phớt lên vành tai ấy. Anh ôm ghì cô thật lâu, vùi mặt vào mái tóc dài, rồi dụi nhẹ nơi vùng gáy.
- Anh có chuẩn bị vài món em thích. Em vào thay đồ, rồi mình cùng ăn tối. Anh thấy em còn mệt nhiều, với lại đã ăn đồ ăn bệnh viện lâu rồi, chắc thèm cơm nhà lắm.
Cô sắp xếp sơ đồ vào tủ, rồi trút bỏ y phục, bước vào phòng tắm.
Tấm gương lớn trong phòng tắm soi rõ thân thể người phụ nữ vừa qua ngưỡng ba mươi, căng tràn sức sống. Mái tóc đen dài, thả tán loạn sau lưng, một vài sợi loà xoà phủ hai bên vai. Thời gian nằm viện đủ dài để làn da cô mơn mởn.
Cô đưa tay búi gọn mái tóc, chân vô định bước lại gần tấm gương. Ngón tay trỏ đưa lên, vuốt nhẹ gương mặt đang phản chiếu, cô bật cười:
- Thật lâu rồi, mới gặp lại!
Cô ngắm mình thật lâu. Thời gian bệnh kéo dài quá, tưởng chừng như cô quên mất luôn cả dung nhan của mình. Ánh nhìn thoả mãn. Cái thoả mãn của người đàn bà biết mình đang ở trên thời kỳ xuân sắc nhất, nở rộ nhất và chín mọng nhất. Cái thoả mãn lướt qua đôi chân mày cong cong, vờn qua khoé môi kiêu hãnh, và dừng ở đuôi mắt sắc lẹm. Đuôi mắt của những người đàn bà được sinh ra, chỉ để tự hào về bản thân và để quyến rũ những kẻ khác.
Đôi mắt này, ngày xưa anh từng nói: “Anh như muốn chết chìm vào đáy mắt em. Đáy mắt em đen tuyền và sâu thăm thẳm...”
“Đen tuyền và sâu thăm thẳm...”, sao cơ? “Đen tuyền...”; thể nào cơ? “Đen tuyền...”!?
Cô bấu víu vào kiếng, dùng hết sức trợn trừng mắt, nhìn trân trân vào hình chiếu đối diện mình. Cô chụp vội chiếc khăn, nhúng nước rồi chà như điên loạn lên mặt kiếng. Đến lúc thấy dường như chiếc khăn bị ma sát đến rách vài chỗ nhỏ, đến lúc thấy dường như da lòng bàn tay cũng nóng rẫy. Thì cô buông xuôi, chiếc khăn trượt dài nằm trên mặt sàn.
Một đôi mắt, cũng sâu thăm thẳm, nhưng nâu ánh vàng màu hạt dẻ đang ngây dại nhìn cô!
Một đôi mắt, nâu ánh vàng màu hạt dẻ...
Nâu ánh vàng, màu hạt dẻ...
Đôi mắt xa lạ, như cũng bỡ ngỡ không hiểu như thế nào nó lại bước vào đời cô.
Cô xả đầy bồn nước, dìm mình chìm đến đáy. Và cố định nằm đó. Mặc lá phổi đang muốn biểu tình đòi dưỡng khí.
Đây là điều cô hoàn toàn không hề nghĩ đến trước khi phẫu thuật. Cô không hề nghĩ đến, một màu mắt xa lạ đang tồn tại trên cơ thể mình. Cô chỉ nghĩ đơn thuần, họ sẽ “chỉnh sửa” chút gì đó, nhưng mắt vẫn là mắt của cô, như xưa.
Dưỡng khí trong phổi cuối cùng cũng hết. Cô bừng mở mắt, trồi người lên khỏi mặt nước.
Tiếng anh gõ cửa, báo bữa tối đã sẵn sàng.
Buổi ăn kết thúc khá sớm. Cô bảo mệt, muốn đi nằm. Anh dọn dẹp xong, ngã lên giường thở hơi khoan khoái:
- Vợ anh đã về. Anh mong ngày này đã lâu lắm.
Cô đưa tay luồn vào trong mái tóc ngắn. Mái tóc này, thân thuộc biết bao nhiêu.
Anh choàng tay, ôm cô vào lòng. Mặt anh tựa vào vai cô, cố hít sâu mùi hương quen thuộc. Rồi anh trở người, nằm nghiêng nhìn gương mặt cô hiền hoà, rồi đưa tay vuốt nhẹ theo từng đường nét trên gương mặt cô, vô định.
- Anh, mắt em...
- Mắt em thế nào? Em còn thấy khó chịu?
- Không. Chỉ là...
- Sao vậy em?
- Mắt em màu nâu.
- Màu nâu? Sao lại màu nâu?
- Em không biết. Có thể là do họ cấy ghép một đôi mắt mới.
- [...]
- Màu nâu, là nâu ánh vàng màu hạt dẻ, anh ạ!
- Ừ. Cũng không sao. Vẫn là vợ anh, đâu phải là ai khác.
Anh hôn lên bàn tay cô. Và dùng môi mơn trớn từng đầu ngón tay.
Ngay thời điểm anh vào thật sâu, cô cắn môi ẩn nhẫn. Hơi thở của người đàn ông đang sung sức, rất nồng, rất nhanh. Trên con dốc đi lên đỉnh cao, anh tìm mắt cô, nhìn thật nồng nàn. Nhịp điệu cơ thể đang lên cao bị đánh gãy đột ngột. Anh giật bắn người, đẩy mạnh cô ra.
- Anh! – cô sững sờ, pha lẫn thảng thốt.
- Mắt em... – anh lắp bắp.
- Mắt em thế nào? Anh... quá đáng! - cô muốn nhịn, nhưng giọt nước mắt tự dưng rơi.
- Mắt em... mắt em... anh thấy bóng một người trong đó. Rõ ràng, là một người trong đó. Đúng, rõ ràng là thế!
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng nhiên đặc quánh, ngột ngạt. Bàn tay cô, được một bàn tay lạnh giá nào đó, mân mê và yêu chiều. Một bàn tay lạnh, và mềm, mượt như miếng thạch đặt trong ngăn mát.
Không khí trong phòng co cụm. Và bàn tay đó, đã buông tay cô, lần tìm về nơi sâu kín.
Cảm giác hụt hẫng lúc nãy như chiếc can rỗng đang được lấp đầy, cứ đầy dần và dâng lên rất cao. Cô mím môi, ưỡn người và bật ra tiếng kêu nhẹ.
Làn không khí mới như từ tiếng kêu của cô mà ùa ra, đánh loãng không gian trong phòng.
Không còn bàn tay. Mà anh thì, chắc đã ngủ từ rất lâu.
--o0o--
*** Bài hát "Serenade"