"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

15 tháng 10, 2013

Ám Ảnh (1)

Ngày viết: 14/10/2013
Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Van)
Lời tựa:
Viết - cho một nỗi “ám ảnh” của riêng tôi!
Câu truyện này được lấy cảm hứng từ 4 câu thơ cuối trong bài thơ:

TƯỞNG CHUYỆN NGÀN SAU
(Hồ Dzếnh)
"Nằm đây tưởng chuyện ngàn sau,
Lung linh nến cháy hai đầu áo quan
Gió lìa cành lá không vang
Tin ta vĩnh quyết trần gian hững hờ!
Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ
Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau
Người về gối rét, nằm đau
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương
Chiều nào mây vọng hồn chuông
Ngừng đôi chân kẻ trên đường mải mê
Nghe tin ta lỗi câu thề
Nghìn thu xa vắng, ra về trước ai
Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai
Cảm thương sông nước, ghi bài điếu tang
Ngựa gầy bóng gió mênh mang
Cờ đen lối cũ, cây vàng nẻo xa...
Ta nằm trong ván trông ra
Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười!
Ta toan... giận dỗi xa đời
Chợt hay: Khăn liệm quanh người vẫn thơm!
Nát thân, không nát nỗi hồn
Lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau."
---
CHƯƠNG 1
"TA TOAN GIẬN DỖI XA ĐỜI"

Đêm thứ nhất:

“Ta toan giận dỗi xa đời
Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơm!”***

Cô khẽ cử động bàn tay. Tiếng ai đó vang vọng bên tai đánh thức cô dậy sau một giấc ngủ dài, một tiếng vọng đến từ nơi xa lắm.

- Em đã tỉnh? Hay quá, để anh gọi bác sĩ! – Giọng nói này thì quen thuộc hơn bao giờ hết.

Tiếng mở cửa, đóng cửa. Chừng mười phút sau – cô ước lượng thế - tiếng chân gấp gáp của khoảng ba người bước nhanh vào phòng.

- Bác sĩ, vợ tôi thế nào?
- Tiếng đáp: Chị nhà rất ổn. Anh yên tâm. Ở phòng hồi sức thêm hai ngày nữa là có thể ra phòng ngoài. Vừa hết thuốc mê, có thể sẽ đau một chút. Y tá sẽ mang thuốc vào sau.
- Vậy cám ơn bác sĩ. Khi nào có thể mở băng được?
- Nếu tiến triển tốt, trong vòng một tháng là có thể tháo băng và sinh hoạt lại bình thường.
- Vâng, cám ơn bác sĩ.

Tiếng bước chân rời đi, tiếng mở và đóng sập cửa.

Anh nắm tay cô, ân cần:

- Em thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?
- Không. Em mệt. Em sẽ ngủ thêm chút nữa. Anh cũng nghỉ thêm đi.
- Ừ. Thôi em ngủ. Cần gì cứ gọi anh.

Cô không ngủ. Nhưng mỏi mệt nằm đó. Thuốc vừa tan, để lại cảm giác rã rời lan rộng toàn thân. Với tình trạng cô hiện tại, thức hay ngủ, xung quanh cũng chỉ là một màn đêm bao phủ.

Căn bệnh đến quá đột ngột, vội vàng tước đi ánh sáng của đôi mắt cô, ngay cả khi cô chưa kịp nhận thức ra nó. Giống như giấc ngủ đột xuất giữa trưa, mới đây thôi, sự việc còn bình thường. Nhưng nhắm mắt, mở mắt, cô thấy mình lạc loài ra khỏi thế giới đầy màu sắc xung quanh. Một bóng mờ, rất nhỏ, rồi cảm giác nhức nhối, rồi bóng đêm về. Và giờ này, cô nằm đây, trong phòng hậu phẫu của chuyên khoa mắt. Đôi lúc, có những điều trong cuộc sống, đến và đi, nhanh đến mức người ta không kịp thốt lên ngỡ ngàng.

Dải băng buộc quanh đầu xiết hơi chặt, làm cô thấy tức tối.

Những ngày dài sống với bóng đêm không nhanh không chậm qua đi. Cho đến một buổi tối trời hanh hao, anh nắm tay cô rồi nói: “Đã tìm được người hiến tặng rồi em ạ. Ngày mai anh đưa em nhập viện, rồi chắc chắn em sẽ mau chóng khoẻ lại. Cứ yên tâm!”. Cô yên lặng ngã đầu vào vai anh, khắc khoải.

Thuốc giảm đau có tác dụng. Cô lại thiếp dần đi.

Đồng hồ tíc tắc xoay. Máy điều hoà rì rào âm thanh đơn điệu.

Cô giật bắn người, ngồi bật dậy. Tiếng một ai đó cứ ong ong bên tai. Không phải tiếng anh. Trong phòng này, còn ai nữa?

Quờ quạng, cô tìm được tay anh, nắm chặt. Anh ngủ rất say, nên không hay cô bị giật mình.
Anh đang ngủ? Vậy là ai?

Trong lồng ngực cô, nhịp tim vẫn đang nhảy loạn. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác sợ sệt đến thế. Nhất là khi xung quanh cô vẫn đang là bóng đen bao trùm.

Cô lay tay anh, bảo muốn uống nước. Anh bật dậy, vội vàng đút cô ít sữa. Tay anh lau vội cho cô giọt mồ hôi còn đọng ở trán.

- Em thấy nóng sao? Hay anh hạ nhiệt độ thêm ít nữa?
- Không, em... chắc tại thuốc. Anh mệt lắm không?
- Không, anh không sao. Em ăn chút gì nhe, còn uống thuốc nữa.

Không đợi cô trả lời, anh tất tả đi lấy chén cháo bỏ vào microwave.

- Anh này...
- Sao em? Em cần gì? Có muốn đi vệ sinh không?
- Không. Phòng này, mình có nằm chung với ai nữa không anh?
- Không, anh lấy phòng này cho em thôi. Nằm chung, chật chội và dễ nhiễm trùng lắm.

Nơi này chỉ có cô và anh, không... không có một ai khác? Vậy giọng nói vừa rồi, là của ai? Một giọt mồ hôi chợt lăn dài trên sống lưng cô.

Đêm thứ hai:

Cô thiêm thiếp ngủ. Thuốc chưa tan hoàn toàn. Cảm giác thật ngầy ngật. Cô khẽ trở mình, tay rớt ra khỏi chăn. Làn gió lạnh phả ra từ điều hoà vuốt thật ngọt lên cánh tay trần.

“... khăn liệm bên người vẫn thơm!”
“... bên người vẫn thơm!”

Cô rụng rời. Một bàn tay rất lạnh, đang mơn man những ngón tay cô, vân vê ở khớp tay và rồi đan từng ngón tay vào bàn tay cô, xiết nhè nhẹ. Và giọng nói cứ lặp lại bên tai cô một câu thơ: “... khăn liệm bên người vẫn thơm”.

Toàn thân cô như được ướp vào chậu nước đá thật to, thật lạnh. Lạnh đến tím mặt, bầm da. Lạnh đến chừng cô thấy máu trong toàn thân bị đóng băng, và hơi thở như dần bị tước đoạt đi. Còn câu thơ, vẫn thản nhiên vang vọng: “Ta toan giận dỗi xa đời... xa đời...”.

Cô ngất đi vì choáng váng.

Tỉnh dậy. Đầu ong ong nhức.

Bàn tay thô ráp sờ lên trán cô. Là anh. Từ ngày bị đoạt mất ánh sáng, cô mẫn cảm dị thường với mọi thứ xung quanh.

- Em sốt cao quá. Lúc nãy bị mê man. Bác sĩ vừa chích thuốc cho em. Em ngồi dậy ráng ăn một ít, rồi anh đút thuốc em uống.

Cô chống tay vào thành giường, nặng nhọc ngồi lên. Đồ ăn không chút mùi vị trôi tuột vào cuống họng. Cô không màng gì đến xung quanh nữa. Trong đầu chỉ vần vũ một câu hỏi: “Bàn tay đó, giọng nói đó, LÀ AI!?”

Những đêm sau:

Cô khoẻ nhiều. Và không còn nghe giọng người đọc hai câu thơ đó nữa. Nhưng tốt nhất vẫn là, không còn bàn tay lạnh giá nào nắm chặt tay cô, khiến cô rơi vào hoảng loạn như đêm trước.

Mọi thứ đến, và đi. Không hề báo trước. Cũng có thể, đi... để rồi lại đến!

Đêm cuối cùng ở bệnh viện:

Qua đêm nay nữa thôi. Sáng mai cô được tháo băng, nếu tốt, thì có thể về nhà. Thật hay!

Tâm trạng cô đã khá dần lên theo tình trạng sức khoẻ.

Đêm, cô tựa vào thành giường. Anh ngồi kế bên, đọc cô nghe quyển sách mà cô thích nhất: “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”. Đến khúc cha Ralph tìm đến hòn đảo gặp Meggie, họ trao nhau tất cả, thì bỗng anh ngưng đọc.

- Sao thế anh?
- Trong quyển sách có tờ giấy rớt ra. Chữ lạ quá, không giống chữ của em.
- Tờ giấy có ghi gì không?
- Có, vài câu thơ.
- Anh đọc em nghe thử!

- “Ta toan giận dỗi xa đời – Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơm...”. Hai câu cuối mờ quá, anh đọc không ra. Thơ gì buồn thế, mà chữ ai lạ quá. Quyển sách này có bao giờ cho ai mượn đâu?

***Xoảng*** - chiếc ly trên tay cô rơi thẳng xuống đất. Hai câu thơ, hai câu thơ đó... Từng chữ được anh đọc ra, như chiếc máy hút gió, hút cạn không khí trong phổi cô. Hút cạn trơ đến đáy.

Cô váng vất, từng chữ một như búa tạ đóng thẳng vào đâu. Rồi cô lịm đi.

Tiếng alarm của điện thoại reo. Anh đâu? Sao không tắt?

Cô khẽ gọi: “Anh. Điện thoại reo kìa! Anh...”

Không tiếng hồi vọng.

Cô khẽ gọi lần nữa: “Anh ơi, tắt điện thoại đi anh...”

Không tiếng hồi vọng.

Điện thoại im bặt. Không gian đặc quánh lạ thường. Rồi một bàn tay, bàn tay lạnh. Khẽ vân vê, miên man, rồi đan xiết.

- “Anh...” – cô la lên, thật lớn.

Vẫn không tiếng hồi vọng. Cô bất lực trong nỗi sợ hãi của chính mình. Không khí trong phòng như rét buốt.

Một đôi tay cẩn trọng dìu cô nằm xuống. Cô líu quíu nương theo lực đang dìu đỡ sau lưng. Không phải tay anh, không phải bàn tay thô ráp đó. Không phải đôi tay chai sần hay xoa lưng cô hằng đêm. Là tay ai? Tay ai?

Bỗng dưng cô thấy trước mắt lờ mờ ánh sáng. Tia sáng yếu ớt. Nhỏ nhoi thôi. Nhưng đủ để cô thấy bóng hình một người đang tựa nơi đầu giường. Nhân dạng mờ ảo, nhưng đủ nhận ra: là một cô gái.

- “Anh, anh ơi...” – cô lắp bắp trong vô vọng.

Rồi bên tai, giọng nói rất êm đềm: “Hãy nhìn đời, thay em!”. Giọng nói... giọng nói của người đọc hai câu thơ. Là giọng nói đó!

Không gian chợt bùng mở. Không khí loãng ra. Hai tai cô đồng loạt tiếp nhận tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng máy lạnh rì rì, và cả tiếng alarm inh ỏi.

- “Anh...”
- Anh đây, anh mới ra ngoài mua đồ ăn. Xin lỗi em, anh vô tình cài alarm mà quên mất. Làm em giật mình.
- Anh...
- Em, em sao vậy? Mặt em xanh quá. Em mệt thế nào? Sao đổ mồ hôi lạnh thế kia?
Anh, trong phòng, còn ai không anh?
- Đâu có ai. Em sao vậy? Sao hỏi lạ thế?
- Em... em mệt quá. Anh lấy thuốc an thần giúp em.

Cô biết, đêm nay không có thuốc an thần, cô khó mà chống lại nỗi sợ hãi vô hình đang vây quanh.
Không. Đó không hẳn, không hoàn toàn là sự sợ hãi. Mà xen trong đó, rất rối ren, hình như là niềm thương cảm.

“Hãy nhìn đời, thay em...!” – vì sao tôi phải nhìn đời thay em? Em là ai? Là ai?

--o0o--

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét