"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

15 tháng 10, 2013

Ám Ảnh (2)

CHƯƠNG 2
"HÃY NHÌN ĐỜI, THAY EM"

Cô tháo băng. Ánh sáng xuyên qua, cô thấy mi mắt mình đo đỏ. Thấy mạch máu trên mi mắt chạy nhằn nhịt. Thấy thái dương mình vì căng thẳng mà khẽ rung rung.

Bác sĩ yêu cầu, cô chậm rãi mở mắt.

Hình như cô đang được tái sinh...

Người đầu tiên cô thấy, là anh. Nét mặt anh rạng rỡ như đứa trẻ được có rất nhiều quà bánh. Và là lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm bên nhau, cô thấy anh rơi nước mắt.

Khẽ cười. Cô đưa tay, chậm lên giọt nước đang lăn dài trên gò má của người đàn ông trong đời cô. Người mà vì cô sẵn sàng hy sinh tất cả.

Cô tự nhận thấy mình khó khăn trong việc biểu đạt cảm xúc. Cảm xúc đối với cô như bát canh nhạt, không mặn, không ngọt. Nó ập đến, dù ào ạt đến mức nào - cô đều tiếp nhận và chuyển hoá nó thành nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hoặc thảng khi quá buồn, thì nó đơn thuần chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Như lúc này cô đang vui, đang rất vui. Vậy mà, niềm vui to lớn ập đến, đi qua những vùng trong não bộ - thì rất nhanh chóng, cô đã chuyển hoá nó thành nụ cười rất nhẹ, vương vất nét ưu tư.

Cô quay qua, nhìn vị bác sĩ chữa trị cho mình. Cô nắm tay ông thật chặt:

- Cháu rất biết ơn, bác sĩ!
- Trách nhiệm của chúng tôi thôi. Cũng nhờ có anh nhà đây hết lòng chăm sóc, vết thương của cô mới mau lành đến thế.
- Vâng...

***Cộp*** - tiếng gõ của đế giày cao gót. Báo hiệu người bước vào phòng.

Cô nhìn ra cửa. Một người chưa từng quen. Nhưng không hiểu sao, vừa nhìn thấy người này, tim cô bất giác nhảy lên một nhịp.

Người phụ nữ trẻ. Tóc lọn búi cao. Bộ âu phục gọn gàng. Người phụ nữ không chào ai, và không hề tỏ ra quen biết ai. Đi nhanh vào phòng, mặc mọi người sửng sốt. Bước đến bên giường, đứng cạnh cô. Cô chưa định hình được mình sẽ phản ứng thế nào, thì người phụ nữ đó đã nâng cằm cô lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, và buông lời thảng thốt: “Đôi mắt này... ánh mắt này... đúng là em, là em!”.

Cô sững người. Tất cả mọi người trong phòng cũng đóng băng.

Bất giác, người phụ nữ xiết cô vào lòng: “Hãy nhìn cuộc đời, thay em ấy!”, rồi quày quả bước đi.
Cô thảng thốt đến buông thõng đôi tay: “Hãy nhìn cuộc đời, thay em!”. Câu nói của đêm lạnh giá bất chợt ùa về.

EM ẤY! EM ẤY! LÀ AI? LÀ AI?

Anh hoảng hốt đến bên cô, ôm cô vào lòng. Nhìn ánh mắt, anh biết cô đang rất sợ hãi.

Thoảng trong không gian, một mùi nước hoa rất thanh thoát. Vô thức, cô đưa tay lên vuốt bờ vai mình, như muốn tìm lại chút hơi ấm từ thân thể vừa ôm chầm lấy cô lúc nãy. Đến lúc sực tỉnh, cô nhận ra tay mình vẫn còn đặt ở trên vai.

Tuy nhiên, rất nhanh chóng, cô định thần lại và chuẩn bị đi tái khám. Nếu mọi thứ tốt đẹp, chiều nay cô đã có thể về nhà.

Chưa bao giờ cô mong về nhà như lúc này. Đã quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, từ khi cô ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cô loay hoay thu dọn đồ. Anh ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Trời cũng nhá nhem chiều. Thu dọn xong hết, cô ngồi trên ghế, cầm tách trà nóng và lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Trời tim tím, những cánh chim lao xao. Lâu, đã lâu lắm rồi cô không được lưu vào tầm mắt mình một khung cảnh bình yên như thế.

***Cộp***, tiếng giày cao gót gõ xuống mặt sàn.

Người phụ nữ trẻ, vẫn tóc lọn búi cao và bộ âu phục gọn gàng. Lúc này, thì không cần phải chào ai.
Người phụ nữ nhanh chóng đi đến, quỳ một chân bên cạnh cô, không đợi cô phản ứng; lại nâng cằm cô lên và nhìn thật sâu vào đôi mắt: “Đúng là ánh mắt này... đúng là em. Em vẫn còn nơi đây. Phải không em!”.

Cô không bị hoảng hốt. Nhưng hành động của người phụ nữ này quá bất ngờ. Cô định thần, đẩy người phụ nữ ra:

- Chị là ai?
- Tôi... tôi...
- Chị không nói được, tôi gọi bảo vệ.
- Đừng. Xin cô. Xin cô giữ lấy danh thiếp của tôi. Chỉ mong cô giữ lấy danh thiếp của tôi. Rồi khi cô có thể mở lòng, cô có thể liên hệ với tôi. Tôi chỉ mong một tháng một lần, tôi có thể đến gặp cô, để được nhìn sâu vào đôi mắt này. Tôi chỉ mong như thế.
- Tại sao? Ít ra chị phải cho tôi biết rõ lý do?
- Rồi cô sẽ biết. Chỉ mong cô suy nghĩ thật kỹ, và cho tôi cơ hội mỗi tháng gặp cô một lần. Tôi chỉ cần như thế thôi. Tôi hứa không làm gì ảnh hưởng đến cô. Đến cuộc sống của riêng cô.
- Tôi... nhưng tôi phải biết được lý do. Chị phải cho tôi biết lý do.

Cô chưa kịp dứt câu. Người phụ nữ trẻ lại quày quả quay đi. Vương lại trên bàn tấm danh thiếp màu xanh.

Cô cầm lấy, đọc kỹ từng chi tiết. Rồi bỗng chốc thở dài, quay đầu tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Tay vẫn mân mê chiếc danh thiếp trong vô thức. Cái tên này, xa lạ quá... vậy sao tim lại nhói nhẹ từng cơn? Thật tình, là xa lạ lắm...

Anh bước vào. Vừa nghe tiếng chân anh, cô lính quýnh dấu danh thiếp vào bóp cầm tay. Phản xạ rất nhanh, và hành động rất vô thức. Trên nét mặt cô vương chút bối rối, như vừa làm gì đó lén lút sau lưng anh.

Anh đỡ cô đi xuống cầu thang. Bỗng cô sực nhớ mình bỏ quên quyển sách trên bàn, nên bảo anh đứng đợi rồi đi lên lấy. Quyển sách còn đó, nằm trên bàn trà kế cửa sổ. Vừa cầm quyển sách trên tay, cô xoay người chuẩn bị bước đi; thì giọng nói kia lại vang vọng: “Ta toan giận dỗi xa đời – Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơm!” – tiếng nói không xa, không gần, không thật, không giả... cứ như tiếng gió lào xào bên tai cô. Cứ vừa dứt câu lại âm vang vọng lại.

Một làn hơi lạnh chạy dọc xương sống, cô cố sức bước nhanh ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại. Vừa qua góc khuất hành lang, một lực hút vô hình bắt cô ngoáy lại. Người con gái đêm nào đứng nơi đầu giường, đang tựa hành lang dõi theo bước cô đi.

Rồi sau đó, cô cảm thấy đoạn đường từ hành lang đến chỗ anh đang đứng, gần như xa bất tận!

--o0o--

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét