"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

26 tháng 5, 2010

Vẫn cần ký ức (01)

Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)
Ngày viết: 10/05/2010
[Dù muốn chối bỏ... dù muốn quay đi... Nhưng, xin hãy nhớ: Mỗi con người, ai cũng cần có một quá khứ để nhìn lại và để biết rằng, ta đã từng tồn tại!]
------
I. THÀNH CÔNG

Enter – [Processing...] – DONE!

Màn hình xanh nhấp nháy báo hiệu kết thúc quá trình mã hóa. John rú lên cười man dại. Thành công, phải, cuối cùng ông đã thành công. Một công trình nghiên cứu dài đăng đẵng hàng chục năm, ngốn đi số tiền lên đến hàng tỷ mỹ kim, cuối cùng cũng đã thành công. Nhà bác học đạp ngã chiếc ghế, đứng bật dậy, múa may quay cuồng. Nghiên cứu của ông, cỗ máy của ông, từ ngày hôm nay sẽ được công nhận, sẽ được bố cáo rộng rãi, và sẽ được phục vụ cho nhân loại như ông từng ấp ủ, mơ ước. Cỗ máy giúp con người xóa đi kí ức; xóa đi một phần của miền nhớ và giúp người đó quên đi những điều họ muốn quên, trả bộ não về trạng thái rỗng để lưu trữ mọi điều sắp xảy ra, chứ không phải đã đi qua.

John lẩm bẩm như kẻ đã hóa điên: “Thành công sao? Thật sự đã thành công sao? Mơ? Không... ta không mơ!” rồi bật cười rũ rượi. Mái tóc còn lơ thơ vài cọng bạc trắng của ông rung khẽ theo từng nhịp cười, tưởng chừng chúng sẵn sàng bỏ ông đi bất cứ lúc nào có thể.

John lại tiếp tục rì rầm với chính mình: “Thử! Đúng... ta cần phải thử! Ta phải thử để chắc chắn đã thành công mỹ mãn. Ai? Sẽ là ai đây? Ta... không, ta phải ngồi đây điều khiển chiếc máy này. Và ta đã quá già để liều mình vào cái thử nghiệm mới, chưa chắc sẽ tốt đẹp. Ta cần, cần một người khác. Một người...”
Nhà tù quận Cam.

Những tia nhìn hằn học. Những nụ cười nhăn nhở. Những hình xăm trổ nổi bật trên da. Những gương mặt bất cần đời. Những kẻ sống trong lớp bùn nhơ nhớp của xã hội.

John cần, cần một kẻ đã buông rơi quá khứ và không sợ mất tương lai. Một kẻ máu lạnh, khinh thường cái chết và không thiết tha hiện tại. Một kẻ đã bán linh hồn cho quỷ dữ bằng cái giá rẻ mạt không mua nổi bữa ăn tồi tàn. Phải, John cần, cần một người như thế.

Viên cảnh sát dẫn ông đi dọc qua các song sắt, rồi dừng lại nơi cánh cửa ở cuối hành lang. Một góc khuất tối tăm, dường như lâu lắm ánh mặt trời là thứ xa xỉ; và hơi gió là thứ cao sang chẳng thèm ghé mắt đến thăm chốn nhơ nhớp, dành riêng cho con người sắp đi về cửa tử.

- Mày, ra đây! – viên quản ngục đập mạnh cửa sắt.

Ánh nhìn sắc lạnh lóe lên cùng một cái quay đầu hờ hững. Mất vài phút, John mới nhận ra kẻ ngồi thu mình trong góc là một cô gái. Bộ đồ phạm nhân nhàu nhĩ, mái tóc dơ bẩn rối nùi, cùng đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng vào hai kẻ mới đến. Thoắt nhiên, John khẽ rùng mình. Đứa tội phạm chậm rãi đứng dậy, lững thững bước đến.

- Cô, tên gì? – John hỏi.

- Mày có mở miệng ra không? Nhờ quý ông đây mà mày mới thoát khỏi cái chết, còn không mau cạy hai hàm răng và phun ra tên của mày. Mau, đồ khốn khiếp! – người cảnh sát giơ dùi cui, dí vào mặt nữ phạm.

- Ann! – tiếng đùng đục, tựa như tiếng hai thanh gỗ mục va vào nhau, rồi chìm lỉm vào âm thanh nhốn nháo của nhà tù, chỉ vừa kịp cho John ghi nhớ.
(To be cont.)

2 nhận xét:

  1. Viết tiếp truyện này đi xuongrong ui!


    Huutinhqua.

    Trả lờiXóa
  2. mong đc đọc thêm về cô gái tên Ann của xương rồng :)) rất hay

    Trả lờiXóa