"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

1 tháng 2, 2010

Chuyện đùa lắm khi...


Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)


Hoàn thành: 01/02/2010

CON ĐÙA ĐẤY!

Lúc nhỏ, con rất nghịch. Mỗi khi khiến mẹ giận, con đều chạy đến ôm mẹ thật chặt, lay tay mẹ và nhoẻn cười tươi tắn, mẹ chẳng thể nào giận con lâu. Ngày nọ, không biết học ai, con lém lỉnh nói: "Mẹ đừng giận con mà. Con đùa đấy!". Mẹ bật cười bởi giọng đớt đát của con.

Con lớn, không còn nghịch nữa, nhưng bướng bỉnh nhiều hơn. Biết mẹ buồn, con gái dụi đầu vào lòng mẹ, giọng nỉ non: "Mẹ đừng buồn nữa nha. Con không cố ý. Con đùa thôi đấy!".

Thêm tuổi nữa, con biết yêu. Vỡ òa, con thú nhận: "Mẹ ơi, con... con... Đồng Tính". Mẹ thẫn thờ, không buồn, không giận, chỉ mong chờ câu nói mọi khi: "Con đùa đấy!".

Nhưng, con của mẹ đã thôi không đùa nữa, phải không con?

ĐỪNG TIN!

Mình yêu nhau, không tránh khỏi lúc giận hờn. Em lẫy: "Mệt rồi. Đi lấy chồng cho coi!". Chị mỉm cười, choàng tay ôm em. Nũng nịu, em dụi đầu vào lòng chị, thỏ thẻ: "Em đùa đấy! Chỉ muốn bên chị mãi thôi".

Chị đi học xa. Ngày đưa tiễn, chị và em rưng rưng nước mắt, xiết chặt tay nhau: "Em chờ chị về!". Một năm sau, chị chưa học xong, nhưng phải về, vì cánh thiệp hồng có khắc tên em.

Run run, chị hỏi: "Em đã hứa...".

Lần cuối cùng, em dụi đầu vào lòng chị, nghẹn ngào: "Em đùa thôi đấy! Đừng tin!".

THA THỨ

Người đàn ông trụ cột bỏ đi theo tiếng gọi nhân tình, để lại gia cảnh khó khăn. Không chút hờn trách oán than, mẹ gồng gánh nuôi đàn con ăn học nên người. Đàn con lớn lên qua từng vết chai sần trên bàn tay mẹ.

Lá rụng muốn tìm về cội, người đàn ông năm ấy tìm về trong bộ dạng tiều tụy, hom hem. Đàn con hờn trách, nhất định không nhìn mặt cha. Mẹ lặng im, mở rộng vòng tay đón kẻ lầm lỡ. Hai chiếc bóng lặng lẽ bên nhau tuổi về chiều.

Ông hỏi: "Bà có tha thứ cho tôi?" - Bà lặng im, lom khom nhặt lá vàng, không đáp.

Hấp hối, nắm tay bà, ông lại hỏi: "Có bao giờ bà tha thứ cho tôi?". Lần đầu, bà lên tiếng: "Tôi không bao giờ tha thứ cho ông... một lần, vì tôi đã tha thứ cho ông... mãi mãi".

Giọt nước mắt cuối cùng của người đàn ông lặng lẽ rơi từ bờ mi đã khép.

HỨA HÔN

Ông Sáu còn đương thời, người ra kẻ vào tấp nập, quà cáp không ngơi. Bên bàn rượu, ông Hai vỗ vai ông Sáu:

- Anh Sáu, trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Con trai anh lớn, con gái tui cũng đến tuổi cặp kê, nhà hai bên lại thân nhau từ xa xưa lắm, hay thành thông gia cho tình nghĩa thêm đậm đà?

- Anh nói cũng phải. Hai đứa nó ưng nhau đã lâu. Vậy xem ngày lành tháng tốt mình kết sui gia.

Nữa năm sau, ông Sáu mất chức. Người thưa thớt, quà cáp chẳng còn, gia cảnh suy sụp. Bên bàn rượu, ông Hai lại vỗ vai ông Sáu:

- Anh Sáu, hôm trước tui uống hơi nhiều nên nói bậy chuyện thông gia. Anh thông cảm dùm nghen!

Ông Sáu nuốt cái ực, chép miệng: - Rượu nay sao đắng quá vậy ta?

THẲNG VÀ NGAY

Tốt nghiệp khoa báo chí, anh ra trường với bầu nhiệt huyết sôi sục trong tim. Tuổi đôi mươi, niềm tin dâng tràn, anh giữ vững lương tâm: "Dù thế nào, ngòi bút cũng phải thẳng và ngay!". Cô yêu anh cũng vì điều đó.

Một bài, rồi lại một bài, tòa soạn thẳng thừng bác bỏ. Đơn giản, vì anh viết những góc sâu kín mà không ai dám đề cập đến. Nhụt chí, anh muốn rút lui. Cô luôn bên cạnh, giúp anh đứng lên sau vấp ngã, khó khăn.

Ngày anh thành danh, tên tuổi được khẳng định trong làng báo chí, cô hỏi:

- Ngòi bút ngày nào, liệu có còn thẳng và ngay?

Nhếch mép cười, anh đáp: - Vẫn còn. Nhưng...

Tiếp lời, cô chua chát: - Nhưng được đo bằng sự thừa tiền trong túi và thiếu ý thức trong tim.

Anh mất cô kể từ ngày ấy.

THẰN LẰN

Trên tường bệnh viện, thằn lằn con cắn đuôi thằn lằn mẹ, rồi lon ton bò theo sau. Hai mẹ con thong thả leo qua từng bước tường, thong dong ngắm cảnh.... thương tích, bệnh tật. Lắm cảnh máu me, thằn lằn con sợ hãi bò nhanh nhanh. Lắm cảnh hấp hối, hai mẹ con đứng lại nhìn rồi chắt lưỡi thương cảm. Tiếng thạch sùng nghe não nuột trong đêm.

Tới phòng hồi sức, nhìn người ta xanh xao trên giường bệnh, dây nhợ quanh người. Thằn lằn con bò lại gần, giương mắt lên đọc tờ bệnh án: "Ngộ độc thực phẩm". Lê la qua góc khác, nó đọc tiếp: "Chấn thương sọ não do tai nạn giao thông".

Lắc đuôi, nó hỏi thằn lằn mẹ: "Con người giỏi thế, sao để mình bị thê thảm thế kia?".

Thằn lằn mẹ nuốt vội con muỗi, thủng thẳng đáp: "Con người giỏi, nhưng giỏi cho lắm chỉ để giết hại lẫn nhau, nên mới lắm cảnh đau thương như con thấy đấy con à!" .

Thằn lằn con ngơ người, ngây ngô đáp: "Vậy làm thằn lằn còn sướng hơn làm người, mẹ nhỉ?"

THE END

1 nhận xét:

  1. Jacky, I really love your stories.I wish you happy and sucessful.
    Boysdon'tcry

    Trả lờiXóa