"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

20 tháng 1, 2010

Công bằng

Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)

Hoàn thành: 20/01/2010

Cách đây hai mươi năm, nó ra đời trong sự vui mừng khôn xiết của bố mẹ. Mọi người xuýt xoa khen ngợi, nó là đứa bé được Chúa ưu ái ban cho nét đẹp như một thiên thần bụ bẫm, với làn da trắng hồng, đôi mắt đen tuyền và môi đỏ như son. Chỉ vài tháng sau nỗi vui mừng đó, bố mẹ nó ngờ ngợ nhận ra rằng hình như con gái mình không hề phản ứng với tiếng động xung quanh. Đôi mắt đen láy cứ hấp háy nhìn ngó xung quanh, đôi môi bé xinh cứ chúm chím cười, nhưng tuyệt nhiên không phải là sự đáp lại khi bố mẹ cố thu hút nó bằng tiếng gọi trìu mến, yêu thương, hay bằng những thứ đồ chơi phát ra tiếng leng keng vui nhộn. Với chút hy vọng mong manh, nó được mang đến bác sĩ, rồi đấng sinh thành thẩn thờ khi nhận được tin dữ: nó bị khiếm thính bẩm sinh. Một dị tật nhỏ trên màng nhĩ đã tước đi vĩnh viễn quyền lắng nghe của thiên thần nhỏ.

Nó vô tư lắm, có biết gì đâu. Vô tư ăn, vô tư ngủ và vô tư lớn lên trong sự yêu thương vô bờ của gia đình. Từ khi biết nó bị khuyết tật, bố mẹ càng chăm chút, dành cho nó nhiều tình thương hơn nữa. Họ xót xa cho đứa con bé bỏng vừa mới đến với cuộc đời đã phải gặp điều không may.

Lớn lên, nó được học ở trường đặc biệt, cùng với các bạn có hoàn cảnh giống nó, tương tự nó. Nó chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng, chưa bao giờ cảm thấy bất mãn với chính bản thân mình. Nó được học mọi thứ mà một đứa trẻ bình thường được học. Người ta học bằng cách lắng nghe, nó học bằng hình ảnh. Người ta học từ tiếng động xung quanh để hình thành nên tiếng nói, nó học từ hình ảnh để biết diễn tả bằng tay. Vì... có lẽ Chúa cũng hiểu, nếu có thể nói mà không thể nghe, sẽ đẩy con người vào tận cùng bi kịch. Nên Ngài đã không muốn cho nó nghe, thì Ngài càng không muốn nó có thể nói.

Càng lớn, nó càng xinh đẹp. Thiên thần bé bỏng ngày nào đã trưởng thành, đã rõ nét của một nàng thiếu nữ duyên dáng với mái tóc đen huyền óng ả, làn mi cong vút cùng đôi má lúm đồng tiền xinh xinh khiến bao chàng ngơ ngẩn. Nó xinh đẹp và nó thông minh. Nó hoàn hảo trong sự không hoàn hảo.

Trong nó thiếu đi sự công bằng của Chúa, nhưng bù lại nó rất dư dả tình thương. Nó thích mỗi buổi đi học về, hay mỗi lần đi xa về... bố mẹ đều cười với nó thật tươi, và ra hiệu: "Công chúa của nhà ta về rồi đấy sao?". Nó cũng cười thật tươi, chạy đến ôm hôn hai người. Nó thích cả việc ngồi giữa bố mẹ sau buổi cơm chiều, cả nhà cùng xem tivi. Nó không nghe được thật đấy, tuy nhiên, nó có còn cặp mắt và trái tim cực kỳ nhạy cảm. Nó yêu việc quan sát thế giới xung quanh, rồi thả hồn tưởng tượng xem nếu nó nghe được, sẽ có những âm thanh gì? Sẽ có những tiếng động nào? Chắc sẽ tưng bừng, sẽ rộn rã lắm. Sẽ rất vui tai, sẽ rất êm dịu... êm dịu như cách bố mẹ và mọi người luôn cười thật rạng rỡ khi đưa tay làm ký hiệu trìu mến nó. Đôi lúc nó nhìn bố mẹ nói chuyện, cố gắng đoán xem hai người họ đang nói gì. Và nó tiếp tục tưởng tượng, bố sẽ nói với mẹ những lời nồng nàn, mẹ sẽ đáp lại bố bằng từng lời vô vàng ấm áp. Ôi! Sao nó yêu cái hiện tại, sao nó yêu cuộc sống mà nó đang được ban tặng quá đi mất! Tâm hồn của nó như sợi tơ đàn đang căng ở mức cao nhất, luôn sẵn sàng rung lên từng nhịp điệu cảm xúc.

Rồi nó gặp anh. Anh không đẹp như hoàng tử trong câu truyện cổ tích nó thường đọc. Anh cũng không hoàn hảo, nó biết chứ, con người ai hoàn hảo đâu. Nhưng bù lại anh hoàn hảo hơn nó, khi anh có thể bình thường như bao người bình thường khác. Anh có khả năng nghe, có khả năng nói. Vậy sao anh yêu nó nhỉ? Anh có khả năng tìm cô gái khác tuyệt vời hơn nó cơ mà. Thế mà, anh yêu nó, yêu thật đấy. Trái tim của nó nói cho nó biết thế. Tâm hồn nhạy cảm của nó, sợi tơ đàn của nó sẽ sàng lay động, rồi ngân vang lên khúc hát tình yêu khi anh đến, đến bên nó bằng ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiền lành, cùng mảnh giấy con con: "Hãy cho anh được giúp em lắng nghe, và hãy cho anh được làm tiếng nói của riêng mình em thôi, em nhé! Anh yêu em!". Nó từng chạy trốn anh vì mặc cảm, vì tự ti... nhưng bằng mọi cách, anh đã tìm được nó, và giữ nó trong vòng tay vững chắc của anh, mỉm cười hôn nhẹ lên vầng trán nhô ra bướng bỉnh của nó, bằng đôi tay, anh nói cho nó biết rằng: "Nhóc khờ quá!". Nhìn anh tiều tụy, phờ phạc trong những ngày mỏi mòn chờ đợi, lần đầu tiên nó nếm được vị hạnh phúc rưng rưng đọng trên bờ môi. Nó yêu anh mất rồi, yêu anh rất nhiều, yêu anh bằng tất cả sự nhạy cảm trong nó, anh có biết không?

Ôi chao, cuộc sống này màu hồng, có phải như vậy không? Nó còn gì sung sướng hơn khi có gia đình tuyệt vời, và có người yêu nó hết mực. Sao nó mơ quá, nó mơ rằng ngày nào đó nó có thể trực tiếp nghe tiếng yêu thốt ra trên môi anh, chứ không phải từ ký hiệu của đôi bàn tay nữa. Nó muốn được lắng nghe quá! Muốn được nghe bố mẹ nói yêu thương nhau, mụốn được nghe anh thì thầm khi tay trong tay dạo bước trên bờ hồ chiều lộng gió. Nó muốn được đón nhận tiếng động, muốn được đẵm mình trong sự nhộn nhịp xung quanh. Nó muốn và nó mơ... đến cháy lòng!

Anh luôn tranh thủ đến bên nó mọi lúc. Anh bao bọc lấy nó bằng sự chìu chuộng, chăm sóc. Nó thích ánh mắt anh hiền, thích nhìn thấy tất cả mọi thứ thuộc về anh. Anh chưa bao giờ khiến nó cảm thấy tự ti, chưa bao giờ khiến nó cảm thấy bị lẻ loi. Ngay cả khi bên nó, bất chợt có điện thoại, anh vẫn vừa nói chuyện điện thoại, vẫn vừa nhìn nó cười trìu mến. Nó ngộp thở trong tình yêu của anh mất thôi, anh à!

Quỳ trong giáo đường, ngước nhìn tượng Chúa nhân từ, nó cầu xin bằng sự thiết tha nhất có thể: "Xin Chúa mở lòng từ bi, nếu Người đã muốn con sống trong sự vô thanh vĩnh viễn, con sẵn sàng chấp nhận. Nhưng xin Người, con van xin Người rộng lòng bác ái, cho con được một lần, dù chỉ một lần duy nhất được lắng nghe để con có thể tiếp nhận âm thanh của cuộc sống, âm thanh dịu dàng của sự yêu thương đang tràn ngập quanh con. Xin Chúa từ bi!".

Chiều chầm chậm đi qua, nó thẩn thờ đi về. Khát khao của nó, càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Nó tin, và luôn tin rằng Chúa rất mực nhân từ, Ngài đã lắng nghe và chấp thuận lời cầu xin của nó. Thế giới bừng sáng rạng ngời khi nó biết được nơi nước Mỹ xa xôi, có bác sĩ có thể giúp nó chữa lành bệnh. Thông tin đến với nó quá đỗi bất ngờ, nó ngây người sững sốt khi bố mẹ đưa nó xấp giấy tờ y khoa. Nó nhảy lên mừng rỡ, nó sẽ được nghe, sẽ được nghe phải không? Dù cơ hội thành công chỉ 50%, nó vẫn chịu. Ngày nào đó không xa nữa thôi, mơ ước của nó sẽ thành sự thật. Nó muốn ào đến bên anh, cho anh biết việc kỳ diệu này, cho anh biết sau này nó sẽ được nghe giọng anh, giọng nói mà bao lần nó tưởng tượng rằng sẽ trầm ấm, rất trầm ấm, tựa như giữ tách nước nóng trong lòng bàn tay giữa trời đông giá rét. Nhưng, có gì đó ngăn nó lại. Không, không nên nói, phải dành cho anh sự bất ngờ kia chứ. Và nó ngắn gọn thông báo rằng nó đi du lịch xa một thời gian, thăm họ hàng thân thuộc. Khi nó về sẽ mang về cho anh món quà thật to, chắc chắn anh sẽ thích. Nó cũng yêu cầu bố mẹ giữ bí mật, không nên cho anh biết gì cả.

Đưa ra phi trường, bố mẹ ôm nó vào lòng, anh ôm nó vào lòng. Nó vào phòng cách ly với nỗi niềm hân hoan không tả nỗi. Bố mẹ đã chi trả và sắp xếp mọi thứ. Khi nó qua đó, sẽ có người trong bệnh viện ra đón nó, sắp xếp mọi thứ, lo lắng cho đến ngày nó hoàn thành điều trị. Tuy hân hoan đó, nhưng song song, nó và bố mẹ nó nào thoát khỏi nỗi ám ảnh 50% thất bại kia.

Một tháng, hai tháng, ba tháng.... trôi qua, nó luôn giữ liên lạc với người thân chỉ bằng email.

Cuộc điều trị thành công mỹ mãn. Nó trải qua vài tháng trị liệu nữa để quen dần với sự náo nhiệt xung quanh. Nó như chú chim non vừa được sải cánh giữa trời tự do, muốn bay đi bay đó để hóng hớt, lắng nghe mọi điều. Bác sĩ và y tá đều bật cười khi nó luôn yêu cầu mọi người nói thật nhiều, dẫn nó đi nhiều nơi cho lắng nghe nhiều loại âm thanh khác nhau. Chưa bao giờ nó thấy mình mỉm cười rạng rỡ suốt nhiều ngày dài như thế. Nó mỉm cười ngay cả trong giấc ngủ.

Nó vẫn chỉ giữ liên lạc với người thân bằng email. Nó không nói cho bố mẹ, không nói cho anh biết cuộc điều trị đã thành công. Nó muốn người nó thương yêu nhất sẽ được bất ngờ, bất ngờ to, to lớn.

Ngày trở về, bố mẹ và anh ôm chầm nó vào lòng. Ánh mắt tuy vui mừng, nhưng nó thấy nét thất vọng thấp thoáng nơi đấng sinh thành. Không, không sao mà. Một tuần nữa thôi, một tuần nữa nó sẽ công khai. Rồi chắc chắn bố mẹ sẽ rạng ngời hạnh phúc. Và một tuần nữa thôi, rồi chắc chắn anh sẽ hôn nó đến ngạt thở, trừng phạt tội nó dám trêu đùa và dấu diếm anh. Nó vui, nó hạnh phúc, hạnh phúc nhiều lắm đó! Chỉ nghĩ đến lúc nó công khai, bố mẹ mừng rỡ, anh bế nó xoay vòng, nó muốn thông báo ngay lập tức. Tuy nhiên, có gì đó ngăn nó lại. Tự dưng nó có ý nghĩ, thử tìm hiểu xem cái thế giới màu hồng - thế giới ngập tràn yêu thương - khi nó còn sống trong câm lặng, đã diễn ra như thế nào.

Quỳ dưới chân Chúa, nó chắp tay nguyện cầu: "Tạ ơn Chúa nhân từ, Người đã rộng lòng bác ái cho con như được sống lại thêm một lần nữa. Và con biết rằng có lẽ sắp tới, cuộc sống của con sẽ khác nhiều so với khi con chỉ cảm nhận bằng đôi mắt và trái tim. Thì xin Người, hãy ban cho con sức mạnh để đón nhận sự thay đổi, xin Người hãy dang tay che chở, nếu con gặp mệt mỏi, khó khăn".

Đêm nay, đêm đầu tiên nó quay về từ Mỹ quốc, nó lại ngủ trên chiếc giường thân thuộc. Nó tự hỏi: "Mỗi đêm trong nhà mình, có tiếng động gì xảy ra nhỉ!?" - Nghĩ miên man, nó thiếp đi lúc nào không biết. Tiếng rì rầm xa xa làm nó giật mình. Cố lắng nghe, tiếng nói lúc to lúc nhỏ. À, tiếng của bố mẹ. Sao giờ này bố mẹ chưa ngủ? Rón rén, nó đến trước cửa phòng ngủ của bố mẹ, từng câu nói, từng câu nói như đóng thẳng vào màng nhĩ nó từng nhát búa cay nghiệt:

- Đủ! Đủ lắm rồi! Cô thấy chưa, sáng mắt cô chưa, cuộc phẫu thuật có thành công đâu?

- Anh im đi! Nó là con mình, dù còn tia hy vọng cũng phải vớt vát. Nó là con anh cơ mà.

- Trời ơi! Tôi có tội tình gì chứ? Bao nhiêu năm nay cô có cho tôi thêm được đứa con nào không. Tôi làm gì ác mà phải có đứa con tật nguyền như vậy? Bao nhiêu năm nay thiên hạ cười vào mũi tôi, nói tôi ăn ở thất đức. Tôi chịu hết nổi rồi.

- Anh trách tôi là sao? Tôi cũng chịu hết nổi rồi. Anh tưởng anh tốt lắm à. Từ lúc biết con bé tật nguyền, anh còn biết tới cái gia đình này là cái quái gì sao? Anh tưởng tôi không biết anh lăng nhăng với bao nhiêu người để kiếm thêm đứa con khác lành lặn hơn à? Anh tưởng tôi đui mù hay ngốc nghếch?

- Cô nín đi. Cô cũng tốt lành gì hơn tôi. Đú đởn với bao nhiêu thằng. Về nhà thì ra vẻ mẹ hiền, vợ đảm. Dối trá!

- Câm ngay! Ly dị đi. Cái gia đình này mục ruỗng rồi. Bao tháng ngày qua tôi cố đóng kịch vì thương con mình thiệt thòi.

- Tôi cũng thế. Trước mặt con bé phải cười nói, ra vẻ như thể yêu thương cô, tôi cũng tởm tôi lắm. Ly dị đi!

Tiếng đập đồ chát chúa.

Nó lặng người. Gia đình nó đây sao? Bố mẹ của nó đây sao? Hóa ra bấy lâu nay nó là gánh nặng của nhà nó sao? Hóa ra bấy lâu nay nó bị lừa dối trong sự mục ruỗng, đổ nát sao? Nó nặng nhọc lê từng bước về phòng... âm thanh, ôi, âm thanh "đầu đời" của nó... âm thanh mà bao nhiêu năm tháng nó luôn nghĩ rằng rất dịu dàng, rất yêu thương lại gai góc, đắng cay đến mức này sao? Nó quay cuồng trong tâm tư, bóng đêm bóp nghẹt lồng ngực nó. Nó nào có muốn đón nhận thứ này bao giờ đâu, có bao giờ muốn đâu? Ngộp thở quá! Trái tim nó đau quá! Nó lịm đi trong cơn choáng váng.

Giật mình. Tia nắng đầu ngày soi thẳng vào mặt nó. Đầu nó đau vô cùng. Thân thể nặng trịch. Nó nghĩ liền đến anh, nó muốn bên anh lúc này. Nó muốn nói anh biết nó đã nghe được, và kể lại cho anh việc tối qua. Nó muốn được trong vòng tay anh để được vuốt ve, xoa dịu đi nỗi đau đang dày xé.

Anh chở nó đến quán cà phê nó yêu thích. Ra hiệu, anh hỏi:

- "Em sao vậy? Nhìn em rất mệt mỏi, có việc gì sao cưng?"

- "Không sao đâu anh. Chắc đổi giờ nên em mất ngủ. Em nhớ anh nhiều lắm!"

- "Anh cũng nhớ em vô cùng! Xa em vài tháng mà anh ngỡ đã mấy năm dài. Nhớ em đến quay quắt!"

Suốt chặng đường ngồi sau lưng anh, nó muốn cho anh biết, để tựa đầu vào vai anh mà nức nở. Nhưng, nó vẫn giữ im lặng. Sự việc tối qua gieo vào đầu nó câu hỏi: "Bố mẹ như thế, còn anh ra sao?". Và nó cho phép mình tìm hiểu thêm lần nữa.

Điện thoại anh reo. Như bao lần trước, anh vẫn vừa nói chuyện điện thoại vừa cười với nó trìu mến. Nụ cười anh nhạt nhòa dần khi bên tai nó ong ong lời anh nói:

- Gì? Đang ở quán cà phê. Con ghệ hờ của tao về rồi. Chẳng biết quái gì sáng nay dựng đầu tao dậy sớm, bắt chở đi cà phê. Buồn ngủ chết bà!

- ........

- Sao? Em đó ngon lắm hả? Vậy đặt hàng đi, tối nay xả xui. Đ..m... có con ghệ đẹp mà câm, nói gì cũng đéo nghe được, y như bình hoa, chán chết. Ngồi nhìn nó, múa mỏi tay. Đ...m... không hiểu sao hồi đó tao bám nó làm gì. Mà đ...m... nhà nó giàu thiệt. Kệ, lấy được nó, có được gia tài đó rồi tính sau. Nó vừa câm vừa điếc, tao ra ngoài làm gì nó đéo biết được đâu.

- .......

- Ừ. Đặt em đó cho tao. Tao ngồi với con này chút nữa rồi qua mày. Yêu thương quái gì. Tao ngon lành vầy, chẳng lẽ thiếu gái sao. Ok! Vậy đi!

Nó tưởng như mình đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, và vòng quay đang xoay với tốc độ cực đại. Nó váng vất, cảm giác buồn nôn. Anh cúp máy, ra hiệu với nó:

- "Sắc mặt em xanh xao lắm, em không khỏe à? Anh đưa em về nghỉ ngơi"

- "Em muốn đến nhà thờ, anh đưa em đến đó. Em muốn tĩnh lặng đôi chút!"

- "Em đừng buồn, dù cuộc phẫu thuật không thành công, anh vẫn yêu em mà".

- "Anh yêu em thật lòng chứ?"

- "Bé của anh, sao hỏi thế? Thề với lòng, anh chỉ yêu duy nhất mình em"

Nó khẽ mỉm cười. Đường thênh thang, nắng vàng nhuộm khắp các nẻo, mà lòng nó lạnh quá. Lạnh như băng giá ngàn năm đang tràn về. Sợi dây tơ trong tâm hồn nó đã đứt vội vàng, có lẽ, vì nó đã căng quá mức, và rung loạn nhiều cung sắc cao độ khác nhau. Dây đứt, búng nát con tim, và rạch nát cõi lòng.

Quỳ trong góc giáo đường, nước mắt chan hòa, nó lại cầu xin với Chúa: "Chúa từ bi, Người đã chấp nhận lời con nguyện cầu, mang lại cho con sự lành lặn hơn xưa, mà sao lòng con vụn vỡ. Chúa nhân từ, có phải Người giận con vì con đã làm trái ý Người hay không? Có phải Người đã sắp xếp trước mọi việc, nên giờ đây con đi ngược lại, Người đang trừng phạt con đó hay không? Con ngàn lần tạ lỗi cùng Người, con chỉ mong lần cuối cùng, với lòng từ bi bác ái... nếu linh hồn con lạc lối, xin Chúa dang rộng vòng tay đón con về, để tìm chút ủi an dưới chân Người. Xin Chúa từ bi!".

Và đêm đó, một linh hồn ngoan đạo đã chắp cánh về trong vòng tay Chúa. Nó là thiên thần, thì phải về lại nơi thiên thần đã ra đi.

Chỉ để lại trong lòng người thân nó câu hỏi, sau khi đọc xấp bệnh án báo kết quả trị liệu thành công: "Tại sao ước mơ đã thành sự thật, mà lại dại dột như thế hả, con ơi!?".

4 nhận xét:

  1. "Đọc hết chuyện sao nước mắt vở òa tim nhóiT_T
    Ngẫm nghĩ đời sao đen trắng khó phân!
    Phận người ngẫm lại phận mình lắm lúc..
    Sống..Chết..rồi Sống hồi sinh trong gang tấc..bình minh 09/01
    Người Thiên Thần trở về với Thiên Thần cõi ấy
    Thử hỏi lòng..mình sống lại để làm chi???..hic :(

    Trả lờiXóa
  2. Hay lắm! I love you!

    Trả lờiXóa
  3. ... cuộc sống luôn nâng đỡ ta theo một cách nào đó!
    Juliette.

    Trả lờiXóa
  4. Có thể tìm thêm nhiều bài viết hay như vậy tại trang:
    http://www.lgbt.vn

    Trả lờiXóa