"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

14 tháng 1, 2010

Nào phải là một nữa đời nhau...



Muộn màng rồi, tình lỡ tựa khói sương
Có gì đâu, chỉ giây phút Vô Thường
Rêu phong lối, ngập lòng bao ngã rẽ...
Trọn một đời, bao giờ hết vấn vương?

-----

Đêm. Bầu trời đỏ ửng màu hằn học. Giữa cái se lạnh của ngày cuối đông, bỗng dưng thèm một cơn mưa bất chợt. Mây vần vũ trên trời đêm, rồi mịn màng rơi những hạt mưa mềm mại, như lớp bụi mờ phủ lãng đãng không gian.

Đứng tựa ngoài ban công, nghe bụi mưa rơi mềm đôi mắt, bất giác thèm đến cháy lòng vị cà phê đen, đắng và không đường.

Ngồi bên phin cà phê, từng giọt tí tách rơi. Máy điều hòa thả từng làn hơi rét nhẹ. Hương cà phê thoang thoảng, thổi nồng một góc không gian. Đếm từng giọt cà phê rơi, lòng mênh mang quá đỗi. Trút gói đường vào ly trà, lơ đãng khuấy, mặc ánh mắt ngạc nhiên của người phục vụ. Thả từng viên đá vào lớp cà phê đặc quánh, màu đen liếm ngọt rồi dần dần chiếm hữu, tôi thích thú với trò chơi của riêng mình. Nhấp ngụm nhỏ cà phê - đen - không đường, vị đắng chát bao trùm bờ môi, để khi nuốt xuống, hậu ngọt của cà phê làm tôi chùng lòng.

Nơi góc phố yên tĩnh, bỗng chốc bị tưa đi bởi tiếng xe máy êm êm, rồi trở lại sự im ắng cố hữu.

Cái cố hữu ấy làm tôi chông chênh. Sự chông chênh của nỗi lòng khi bơi ngược dòng trở về quá khứ. Nơi ngoại ô, góc quán nhỏ thưa người, hơn một lần tôi đã đếm giọt cà phê rơi, và chếch choáng say vì nỗi buồn trong mắt của ai kia. Ánh mắt buồn mênh mông, thoảng trong đáy mắt nỗi niềm chơi vơi, khó tỏ thành lời. Tia nhìn nữa xa cách, nữa gần gũi - nữa lạnh lùng, nữa nồng ấm quan tâm - và nữa dịu vợi, nữa như thể kêu hãy đến gần bên nhau.

Thế mà, trong phút gần, bỗng chốc hóa xa mù khơi. Nữa trong tôi đã không thể đi theo nữa trong ấy. Nữa nồng nhiệt không thể đi theo nữa lạnh lùng. Và nữa khát khao không thể đi cùng nữa xa dịu vợi muôn trùng. Nữa tôi đã đi theo nữa khác, để nữa đó đi theo một bóng hình không phải là tôi.

Một áng mây không che hết bầu trời. Một tình cảm đôi lúc không bao trùm được một trái tim. Và một bàn tay không thể làm đôi tay đan xiết chặt lòng nhau.

Đành buông xuôi... chỉ là đành phải buông xuôi...

Cũng đành là thế, vì rằng tôi và người... nào phải là một nữa đời nhau!
khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)
14/01/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét