"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

13 tháng 12, 2009

Vụn vặt


Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)

Hoàn thành: 13/12/2009

CẬU ÚT

Nhà có năm anh chị em. Bốn người thành đạt, gia cảnh êm ấm. Còn mỗi cậu Út, công danh không thành, mái ấm bấp bênh. Thương Mẹ già còn buồn phiền chuyện em nhỏ, cả bốn anh chị lớn đều góp sức nuôi luôn đứa em tuổi đã quá ba mươi.

Cậu em buồn số phận, buông xuôi không phấn đấu. Trượt dài trong nhậu nhẹt, cờ bạc và đề đóm. Tiền nợ tăng theo cấp số nhân. Chủ nợ không tìm ra con nợ, tìm đến người Mẹ. Bao nhiêu năm nuôi con trong cảnh vắng chồng, đến khi về già cũng chưa được yên. Giận em, nhưng thương Mẹ, bốn người con lớn lại gồng mình trích tiền trả nợ.

Nợ trả xong, cậu Út quay về, cạy tủ tìm tiền đi chơi tiếp.

Mẹ ngồi khóc, trách: "Mày chẳng thương tao, chẳng thương anh chị mày. Mai mốt không còn tao nữa, ai sẽ lo cho?"

Cậu đỏ mặt tía tai, đập bàn quát lớn: "Thân thằng này, tự sanh tự diệt, chẳng cần đứa nào lo!"

Mẹ thở dài, mái đầu bạc thẩn thờ. Mẹ chứng kiến nhiều cảnh phụ nghĩa, lắm cảnh vong ân. Nhưng Mẹ nào ngờ, đứa con Mẹ mang nặng đẻ đau lại bạc lòng như thế!

BẠC TRẮNG HƠN VÔI

Cô Hai nhặt được ngoài đường mảnh đời rớt rơi, đem về cưu mang. Chị em sàng tuổi nhau, chẳng mấy chốc trở nên thân thiết. Chẳng biết từ lúc nào, cô Hai thầm thương cô Ba. Và cũng chẳng biết từ con trăng nào, cô Ba thầm yêu anh chàng ở xóm nọ. Một bên tình câm nín, một bên đắm đuối hiến dâng.

Thêm con trăng nữa, cô Ba bệnh liệt giường. Anh chàng bỏ xóm, đi không từ biệt. Chú ong sau khi no mật đã bỏ lại bông hoa rũ rượi tàn héo, kịp mang trong mình một trái non oan nghiệt.

Bất hạnh liên tiếp kéo về. Gia cảnh suy sụp, bữa ăn trở nên khan hiếm. Không đành lòng nhìn người thương thiếu ăn từng bữa, cô Hai cắn răng đến vũ trường bán lời ca tiếng hát, và trong túng quẫn, đành bán chút phấn hương.

Bé gái ra đời trong sự vui mừng của hai người Mẹ. Đồng nghĩa rằng cô Hai càng nặng gánh lo toan. Thân xác mòn mỏi trong từng đêm quay cuồng theo men rượu và khói thuốc. Tuy nhiên, trái tim cô vẫn đau đáu nỗi tình riêng.

Nhắm mắt. Mở mắt. Ba mươi mùa lá rơi...

Căn nhà nhỏ cuối hẻm. Tiếng quát tháo, tiếng đập đồ, tiếng chửi thề... bóng người già tấp tểnh chạy vội ra. Tiếng xỉa xói:

- Bà tưởng bà là ai? Nuôi mẹ con tôi được bao lâu mà giờ còn ăn bám. Đi ngay, đây là nhà của tôi, nghe rõ chưa?

Người già ngồi co ro. Rít vội điếu thuốc tàn. Bao nhiêu năm ở vũ trường, chỉ còn lại một mối tình câm, và lòng người bạc bẽo - bạc trắng hơn vôi!

SAO KHÔNG SỐNG...!?

Chị và em yêu nhau, nhưng chẳng ai bỏ được cái "Tôi" riêng để vì cái "Ta" chung trong tình cảm hai đứa. Em lý luận, chị phản bác... ít tuần nào được bình yên. Vậy mà, cứ yêu nhau, cứ hục hặc vì nhau.

Bữa, em nói: "Cãi hoài, mệt không chị?".

Chị cười: "Mệt chứ! Nhưng em bướng quá. Chị phải làm sao?" - thế là, một trận tranh cãi lại được khơi mào.

Bữa nữa, em nói: "Nếu ngày mai nào đó, không còn em lớn tiếng, chị có buồn không?".

Chị cốc đầu: "Nói linh tinh!".

Em tiếp: "Sao mình không yêu nhau, nhường nhịn nhau như thể đây là ngày cuối cùng mình còn sống bên nhau? Em mệt dần sau những lần mâu thuẫn!"

Chị cười lớn: "Đọc đâu ra mớ thuyết sến súa ấy?"

Em lặng im, không nói. Mắt buồn nhìn xa xăm.

Nay. Chị ngồi thẩn thờ. Buổi sáng âm u khi một chiếc xe chạy ẩu đã mang đi em của chị. Lặng người bên di ảnh, em vẫn cười rất tươi, cứa vào tim chị từng nhát dao mặn đắng.

Lòng chị sóng gió khi câu hỏi ngày nào của em âm vang vọng về: "Sao không yêu nhau, nhường nhịn nhau như thể đây là ngày cuối cùng mình còn sống bên nhau?"
THE END

2 nhận xét: