"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly..."

(Marco 10:9)

20 tháng 10, 2009

Có những cuộc tình...

Tác giả: khoanhkhacvothuong_hxr (Jackie Văn)
Hoàn thành: 19/10/2009

Tôi trở về đây sau tháng ngày rong ruổi nơi xứ người. Chặng hành trình không quá dài, nhưng cũng không thể gọi là ngắn, đủ để gieo mầm trong tôi cái gọi là tình yêu đối với đất nước đã từng cưu mang tôi trong suốt thời xốc nổi và xen chút ngông cuồng. Cuộc sống yên tĩnh nơi ấy trong suốt năm tháng vừa qua đủ để trong tâm hồn của tôi bắt kịp và trôi dần trong cuộc sống êm ả, không chút ồn ào, và bon chen. Điều đó khó tránh khỏi nhiều bỡ ngỡ ban đầu khi tôi trở về đất mẹ, dù đây là nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên suốt thời thơ dại.

Căn nhà tôi tìm được lẩn khuất trên một con đường nhỏ, vắng vẻ cả đêm lẫn ngày. Thảng khi có tiếng xe chạy, tiếng chạy rất êm nhưng đủ làm khuấy đảo không gian tĩnh mịch, vốn dĩ đã vô tình được mặc định nơi đây. Tôi thích căn nhà này, đơn giản vì nơi phòng ngủ của nó có ban công rất thoáng đãng. Đặc biệt hơn, vào đêm trăng sáng, ánh trăng vằng vặc soi nơi cửa sổ, len lỏi vào cạnh chân giường và cứ như muốn ngấp nghé ôm lấy thằng tôi, cái sinh vật đang cuộn người trong chăn, cố dỗ dành tìm giấc ngủ.


Đối với tôi, giấc ngủ thường đến vô chừng. Như người bạn đôi khi quá gần, nhưng cũng chẳng hiếm khi lại quá xa cách. Chúng tôi chơi trò cút bắt lẫn nhau khi bóng đêm quay về. Tôi đuổi, tôi bắt và cơn ngủ cứ vô tư lẩn tránh. Tôi thấy mình thường bị rơi xuống vực sâu trước khi chìm vào giấc ngủ. Nơi tận cùng đáy vực, nỗi hoang hoải cứ lớn dần, lớn dần rồi bao trùm lấy tứ chi. Tôi uể oải nhấc mình, cố leo lên vách đá cao hun hút. Mà mỗi khi tưởng như chạm được đến mặt đất, tôi lại chới với hụt tay rồi rớt thật nhanh vào khoảng mênh mông vô định. Cảm giác ấy cứ lặp đi lặp lại, kéo dài cho đến lúc tôi choàng tỉnh vì mặt trời đã lên cao.


Giấc mơ ấy cứ kéo đến ngày qua ngày, đâm ra tôi sợ giấc ngủ. Tôi luôn thấy cô đơn k
hi bóng đêm về, một mình với bốn bức tường lạnh lẽo. Tuy nhiên, lạ lùng thay, tôi lại rất rất yêu sự yên tĩnh của màn đêm. Bóng đêm như tấm màn nhung huyền ảo, khoác lên mình vẻ đen mượt lụa là, điểm xuyết những tia lấp lánh từ những vì sao đang thi nhau tỏa sáng. Giữa cái tĩnh mịch của đêm, mọi thứ trở nên vô thường. Tôi buông rơi chiếc mặt nạ cố khoác lên hằng ngày, để trở về là chính tôi - một thằng tôi đang rất không thật lòng với cuộc sống.

Điếu thuốc đỏ rực rồi lụi tàn. Có mấy ai nhận ra rằng giữa hơi sương ngòn ngọt, khói thuốc bỗng trở nên ấm áp vô cùng. Những làn khói thi nhau ve vuốt, lẩn khuất qua từng kẽ tay rồi lãng đãng bay dần vào không trung - tựa như người tình, mà ta ngỡ rằng ngày hôm qua đang cùng mặn nồng chăn gối, thế mà ngày hôm sau, lại hững hờ bước đi như chưa hề quen biết.


Bộ não tôi trở nên quá tải sau ngày dài có rất nhiều việc phải làm. Tôi khép cửa sổ, lên giường trùm mền thật kín, hy vọng tìm được giấc ngủ sâu để sạc lại năng lượng cho ngày mai vất vả đang chờ đợi. "Trăng đêm nay sáng quá...!" - tôi tự lẩm nhẩm trong đầu rồi thiếp đi lúc nào không biết.


Tôi khẽ bước đến, nơi góc cửa ban-công có bóng hình cô gái đang ngồi. Mái tóc vừa đủ dài ôm khít hai bờ vai.


- Em là ai?

- Một ai đó...


- Sao em lại ở trong phòng tôi vào giờ này?


- Vì chị đã hẹn em...


- Chị hẹn em? Khi nào...? - tôi ngần ngại bước đến thật gần.


- Chuyện đó có quan trọng gì không? Đến đây, ngồi cùng em. Trăng đêm nay thật đẹp, chị không thấy sao? - cô gái quay lại, nhìn tôi mỉm cười. Người con gái với ánh mắt sâu thẳm và bờ mi cong, làn môi hồng đang khẽ mỉm cười thân thiện. Bỗng dưng, tôi thấy em rất gần. Như thể, chúng tôi đã biết nhau tự muôn kiếp nào.


Tôi ngồi xuống cạnh em, cùng ngắm vầng trăng đang vươn mình tỏa sáng. Câu chuyện bắt đầu, không đầu, không cuối, không dài, và hình như cũng không ngắn... để khi em nói câu giã từ, tôi vội vàng đưa tay muốn níu lấy thì hốt hoảng thấy mình rơi xuống khoảng không. Choàng tỉnh, đã đến giờ đi làm.


Hình bóng người con gái trong mơ đeo bám tôi từ khi đó. Tôi nhìn đâu trong cuộc sống thật cũng thấy hình dáng em. Bờ vai thon gầy thấp thoáng sau mái tóc huyền mềm mại. Nhìn ai cũng ra gương mặt em đang khẽ mỉm cười. Nữa tháng nay, tôi cố gắng đi ngủ thật sớm, chỉ mong bắt lại được cơn mơ ngày kia. Đáp lại tôi chỉ là cái vực sâu chết tiệt, và có thằng nào chết tiệt không kém cứ đá tôi xuống để tôi phải hoang hoải tìm cách leo lên. Khi tưởng chừng như từ bỏ cái ước mơ hão huyền là sẽ mơ lại cùng giấc mơ đêm trước, thì...


- Em lại đến! - tôi mừng rỡ leo xuống giường bước đến cửa ra ban-công. Em ngồi đó, bó gối thẩn thờ nhìn mông lung.


- Chị chờ em?

- Phải, chị chờ em, đã bao ngày...


- Vì sao?


- Không biết...


Em ngồi đó, rất gần bên tôi. Làn da em trắng hồng sức sống. Ở nơi em bừng bừng toát lên một sức hút mãnh liệt, để dù cố gắng chối bỏ hết sức, tôi vẫn phải cố len lén nhìn qua. Em thật gần, mà sao lại như quá xa. Em rất thực, mà sao lại mỏng manh như sương như khói? Thảng khi tôi đưa tay, cố tình chạm vào, thì nhìn lại, em đã bước ra ban công tự lúc nào. Tôi bước đến ban công, đưa tay định choàng vai em, ngoảnh lại, em đã ngồi ngay vị trí cũ. Tôi tự tát má mình, có phải tôi đang mơ giữa một cơn mơ khác hay không?


Cơn mơ ấy lặp lại càng lúc càng thường xuyên. Đến nổi, suốt ngày dài, tôi không mong gì khác hơn là tối về đi ngủ để gặp em. Không ngủ được? - Tôi dùng thuốc ngủ. Lạ đời, uống thuốc ngủ thì chẳng bao giờ thấy. Chỉ sau hàng loạt đêm tôi cứ rớt xuống rồi leo lên cái vực thăm thẳm đó, mệt nhoài cả đầu óc thì em mới chịu xuất hiện. Hay em chỉ thích đến lúc tôi rã rời về mọi mặt?


Có đêm ngồi bên nhau, tôi buột miệng than buồn vì nhớ nơi chốn ngày trước đã nương thân. Em nhìn tôi, ánh nhìn chứa cả bầu trời đêm lấp lánh, thu vào hàng triệu triệu vì tinh tú đong đầy đôi mắt em.


- Vậy, mình cùng nhau về lại nơi đó, có được không?


- Được. Rồi chị sẽ dắt em đi, cùng nhau đi đến những nơi lãng mạn nhất cho đôi mình.

Tỉnh giấc. Tôi tự cười mình: "Mơ thì chỉ là mơ!"

Vậy mà, trong cơn mơ tiếp nối, tôi thấy mình đang đi, đang trở về miền đất tôi hằng luôn mong nhớ. Ở nơi đây, tôi và em đang tay trong tay, cùng nhau bước trong ánh đèn vàng của đại lộ thênh thang. Em e dè nép bên vai tôi, bước từng bước chậm rãi. Tôi hay em, cả hai đều kiệm lời. Chỉ sợ đôi lần lớn tiếng, lại làm thương tổn bóng đêm. Thoáng chốc, tôi lại đang cùng em ngồi trước mặt biển đêm rào rạt. Từng con sóng thi nhau liếm bờ, để lại bờ cát phẳng lì, trắng xóa. Mặt biển đêm loang loáng tựa chiếc gương thủy tinh cao cấp, mà ai đó vô tình tráng thủy bằng lớp sơn đen. Gió lồng lộng thổi tóc em bay bay. Em thênh thang cười giữa trời đêm lộng gió. Thu hết can đảm, tôi choàng tay qua eo em, ghị vào lòng. Lần này, cám ơn Trời, em đã không đi mất.


- Bao lâu rồi, chị nhỉ?


- Chị không nhớ. Chỉ nhớ... là rất nhiều đêm.


- Vậy... chị thấy được gì sau những đêm ấy?


- Chị... chị không thể thiếu em. Có phải mình ở đây, và em đã xuất hiện nơi đó, vì... vì mình là tất cả trong nhau?


- Rồi, chị à, nếu như có một ngày, em không còn bên chị nữa?

- Chị sẽ đi xuyên suốt hàng trăm triệu giấc mơ, chỉ để tìm lại mỗi bóng hình em thôi.

Tôi còn nhớ, khi giật mình tỉnh giấc. Mùi gió biển còn vương vít trên đôi tay, và vị ngọt của đôi môi hồng còn ẩn náu trên đầu lưỡi. Biển và đêm, tôi và em... hình như chúng tôi vừa trao nhau nụ hôn đầy say mê, bất tận.


Thời gian thắm thoát trôi đi, vừa đủ để tôi nghiễm nhiên chấp nhận cơn mơ ấy tồn tại trong đời mình như điều gì rất thật. Tôi còn nghiễm nhiên cho rằng, em - người con gái vô hình nhưng luôn tồn tại, đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống, trong hơi thở của riêng tôi.


- Em lại đến?

- Phải, em lại đến!

- Chị nhớ em, khắc khoải trong từng đêm.


- Em chỉ đến khi chị thật sự sẵn sàng muốn gặp em.

- Chị luôn sẵn sàng để bên em. Em có thấy được điều ấy?


Em không nói, chỉ khẽ mỉm cười, lắc nhẹ mái tóc vương lòa xòa trước trán.


- Rồi đến khi nào, mình sẽ thuộc về nhau?


- Chị thật sự mong điều đó?


- Chị... không... Chị chỉ mong khi nào em thật sự sẵn sàng.


- Em luôn sẵn sàng... cho riêng chị!


- Vậy thì...?


- Nhưng...



- Không sao. Nếu bây giờ chưa phải lúc!


- Chị muốn mình bên nhau đến khi nào?


- Mãi mãi, cưng à!


Em lại lặng thinh. Thả vào không gian cái nhìn đầy u uẩn - mà có lẽ, dù tra hàng ngàn, hàng trăm quyển đại từ điển Bách Khoa, tôi vẫn không tìm ra được từ ngữ nào để diễn tả nét nhìn ấy.


Từ khi biết em, tôi gần như buông lơi cuộc sống thực. Cuộc sống thật sự của tôi chỉ bắt đầu khi màn đêm quay lại, dỗ dành tôi ngủ yên trong cơn mơ tuyệt đẹp - (vì không có cái vực sâu thăm thẳm khốn kiếp kia!) - có tôi, và có em, có cả một tình yêu chưa kịp thốt nên lời. Chạy xe ngoài đường, đi đến đâu, tôi cũng tưởng rằng em đang kề bên, đứng nhìn tôi từ trong góc khuất, lặng lẽ theo dõi từng chốn tôi qua. Phải, em đang đứng đó, trong góc sâu khuất nhất, lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt thật hiền và trìu mến. Tôi cố chạy đến thật gần, em lại bước lùi thật xa. Chúng tôi đang vờn nhau trong trò đuổi bắt, mà tôi luôn là đứa thua cuộc, cố đuổi tìm em trong vô vọng. Em chỉ đến khi tôi chấp nhận mình đã thua. Thua trong ván cờ giữa tôi và em, mà ranh giới là từng giấc ngủ đầy mộng ảo. Tôi cố tìm em trong mịt mờ sương khói, như kẻ mù loạng choạng từng bước chân đi. Và em, vô tư bỏ chạy, bỏ lại trong tôi tiếng cười khanh khách đeo đuổi mãi ở tâm tư.


Đêm nay, em lại đến. Em đến không với vị trí ngồi quen thuộc. Khẽ khàng, em ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc giường chật hẹp. Bàn tay em mịn màng vuốt ve gương mặt tôi, vẽ lên đó những đường nét vô định. Tôi nhắm mắt, nghe rõ hơi ấm tỏa ra từ thân thể em. Tôi thấy mình đang trở thành kẻ may mắn nhất trần gian, khi vỗ về nâng niu khối bạch ngọc hoàn hảo của Tạo Hóa. Trong sự vô thanh tuyệt đối của bóng đêm, tiếng thì thầm của em khơi lên nốt nhạc trầm để hòa vào nốt cao của cung đàn ân ái. Tôi ngập ngừng đưa tay chạm khẽ, cổng Thiên Đường bỗng mở lối thênh thang.


Mở bừng mắt, cơ thể tôi vẫn còn dư âm của cơ thể em, và chăn gối còn thoáng đâu đây hình bóng đó. Tôi đưa tay lần tìm, chút hơi ấm còn sót lại lại vội vàng tan biến vào tia nắng ban mai. Em không thật, nhưng phải chăng, là quá thật - chỉ dành riêng cho tôi?


[Ballad dìu dặt...

Có những cuộc tình, chỉ mãi là mơ...]
THE END
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét